Cơ duyên nào đã đưa bạn tới con đường này? Mình là streamer được khoảng một năm rồi. Lúc đầu mình chỉ chơi game cho vui thôi, thế nhưng may mắn mình đã leo lên được Cao Thủ Liên Quân Mobile và được một người anh giới thiệu vào V Gaming - công ty hiện tại của minh.
Tửu Chí thở phào nhẹ nhõm, mụ nội nó, viện quân rốt cục đến rồi! Chi kỵ binh quân Đường này chính là thám báo do chủ tướng Vương Hiếu Kiệt phái tới, tìm kiếm Cao Duyên Phúc, Vương Hiếu Kiệt phái ra năm đội kỵ binh, ở Ngọc Môn cùng Đôn Hoàng cùng lúc tìm kiếm
Có lẽ là một tuần trước tết, dì Lâm hàng xóm đến nhờ tôi, nói bà ấy và chồng phải về quê ăn tết, nhưng con trai tuần sau thi vào trường cao đẳng, không thể bị lỡ, đành để nó một mình ở lại nơi này. Phiền tôi chăm sóc cậu ta một chút.
Nhưng, do Phá Quân có ý vị phá hoại trước rồi mới kiến thiết sau, do đó cũng sẽ vì "chuyện cũ" mà phát sinh khó khăn, sau khi giải quyết xong những khó khăn này lại khai sáng ra cục diện mới. Người có Phá Quân thủ mệnh đặc biệt vất vả là vì lí do này. Giới thiệu
Hoàng Quốc Tuấn. Lời giới thiệu: Cựu Hải-Quân Đại-Úy Hoàng Quốc Tuấn -tốt nghiệp Trường sĩ quan Hải-Quân Newport, Rhode Island và tu nghiệp về động cơ nguyên tử tại Orlando, Florida - đã được thụ huấn bổ túc tại Surface Warfare Officers School Pacific, thuộc Amphibious Base
Hùng Vương . Hùng Vương ( vua Hùng ) là vị vua của nhà nước Văn Lang của người Lạc Việt. Hùng Vương là con trai của Lạc Long Quân, lên ngôi vào năm 2879 trước công nguyên đặc quốc hiệu Văn Lang, chia nước làm 15 bộ là quốc tổ của Việt Nam. Dân ta có câu: Dù ai đi ngược về xuôi
Làng Vòng thuộc thôn Hậu, phường Dịch Vọng, huyện Từ Liêm, Hà Nội. Làng nằm ở phía Tây thành phố, xưa kia, có cánh đồng lúa chín vàng. Người dân ở đây cần cù chịu khó, họ trồng lúa và chế biến một thức ăn chơi từ lúa là cốm. Nói tới cốm là đã cảm nhận thấy sự thanh tao, ngan ngát, trong trẻo của mùa thu.
oWH4. *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để 46 Ly hồn. Trên núi Tây Hoàn, sương mù lượn lờ quanh núi, rừng rậm trùng điệp. Phóng tầm mắt nhìn, đều là hỗn hợp sắc vàng đỏ liên miên không dứt. Bạch y Tiên tử thanh lãnh tuyệt mỹ chậm rãi đi vào trong thung lũng. "Hôm nay nàng sẽ cùng ta trở về sao?" Mộ Dung Ly Túc đi dưới bóng râm, trong lòng bất an, thấp giọng tự nói, mang theo một chút oán trách "Hay vẫn... hoài nghi ta?" Giẫm trên đất mềm, rồi đi đến một con đường mòn che khuất, bước chân càng lúc càng chậm, thời gian dần qua, bỗng sinh chút ít khẩn trương. Trong tầm mắt tầng tầng cành lá thấp thoáng chậm rãi dời, tầm mắt rộng rãi hơn, sương mù cũng dần tiêu tán. Nhưng, cuối đường mòn, lại không phải là sơn động của Tư Đồ Ngu. Mà xuất hiện một mảnh rừng trúc. Lại là, rừng trúc xanh ngắt sum xuê. Bạch y mỹ nhân cả kinh, không có khả năng a, chẳng lẽ đi nhầm nơi sao? Nhưng nơi đây quá mức quái dị. Tuy nói núi Tây Hoàn là địa phương của Tiên giới, nhưng lại rất gần nhân gian, nói nơi đây là phàm trần cũng không quá đáng, bởi vì mảnh núi này lúc đầu là chỗ giao nhau giữa Tiên giới và nhân gian, có một nửa địa phương kéo dài rời khỏi khu vực nhân gian, không gian vặn vẹo. Đã từng có phàm nhân xông lầm vào. Vì vậy, khí hậu trên núi cùng nhân gian hầu như đồng bộ, ở nơi đây mùa đông sẽ không xuất hiện rừng trúc xanh ngắt thế này, còn mơ hồ tỏa ra tiên khí. Mộ Dung Ly Túc không phải thích xen vào chuyện của người khác, nhưng chung quy có loại dự cảm, khiến nàng nhịn không được tiến vào rừng trúc. Cái này, dường như có khí tức của Tư Đồ Ngu. Đi vào thì phát hiện nơi này so với tưởng tượng còn muốn sạch sẽ xinh đẹp hơn. Dưới chân phiến đá màu xanh trắng phủ kín thẳng đến trước giữa căn phòng, phòng không lớn, nhưng rất mới, trên cửa sổ xinh đẹp có khắc hoa. Đang đắn đo gõ cửa, bên cạnh truyền đến tiếng cười nói như chuông bạc quyến rũ của nữ tử. Mộ Dung Ly Túc quay đầu nhìn về phía sân viện bên phải, ngẩn ngơ. Chỉ thấy dưới cây đại thụ nở đầy hoa, có hai thân ảnh chơi đùa. Nữ tử y sam xanh nhạt lưng cõng một một tiểu mỹ nhân váy áo màu lam, trong trời hoa lả tả rơi, tươi cười xán lạn. Tư Đồ Ngu... Mộ Dung Ly Túc nhìn rõ người mặc y sam xanh nhạt kia thì trong lòng chấn động. Không dám tin. Dưới cây, Lam y nữ tử vỗ vỗ vai Tư Đồ Ngu, cười nói "Bạch Lang, bên này bên này." Nữ tử vui vẻ đưa tay đón cánh hoa tiếp theo rơi xuống, cười tươi như hoa, còn Tư Đồ Ngu cõng nàng trong mưa hoa xoay tròn, trong ánh sáng sáng ngời, từng cánh hồng phấn rơi trên người các nàng, duy mỹ đến chướng mắt. Một hồi lâu, Tư Đồ Ngu mới buông người trên lưng xuống, xoay người ôm nàng vào lòng, khóe miệng nở nụ cười nhu hòa. Nữ tử dịu dàng ngoan ngoãn ôm lấy eo nàng, đem mặt vùi vào lòng nàng, khẽ nói "Bạch Lang, ngươi sẽ luôn bên cạnh ta sao?" "Đương nhiên." Tư Đồ Ngu nhẹ giọng trả lời, "Ta sẽ không rời khỏi ngươi, Cẩn nhi." Âm thanh người tuấn mỹ ôn nhu như nước. Ánh sáng màu vàng xuyên thấu qua tán cây, rơi vào trong con ngươi nàng, rực rỡ như sao. Nữ tử ở trong lòng nàng ngẩng đầu, lẳng lặng cùng nàng đối mặt, sau đó khuôn mặt nở rộ tươi cười, trong nụ cười không che giấu được hạnh phúc mỹ mãn. Đột nhiên nữ tử ngẩng đầu lên ở trên má Tư Đồ Ngu ấn xuống một nụ hôn, ngữ khí dí dỏm "Ừm, đánh dấu, ngươi là của ta.", "Ha ha, ngươi cũng không thể độc chiếm a" Lúc này, thanh âm xinh đẹp khác vang lên, Bạch y thiếu nữ dung nhan rực rỡ bưng trà bánh từ trong nhà đi ra, thản nhiên đi đến bàn đá dưới tàng cây đặt đồ vật xuống, sau đó nhìn các nàng lộ ra tươi cười vui vẻ "Ngu nhi cũng không phải của một mình ngươi đâu." Nhìn thấy một màn này, sắc mặt Mộ Dung Ly Túc trắng bệch, trong con ngươi đen ngấn nước, trong lòng đau xót. Tại sao có thể như vậy, mới hai ngày a... Nàng muốn xông đến chất vấn, thế nhưng trên người dường như không có khí lực, không thể động đậy, trong cổ họng như bị cái gì chặn lại, không phát ra được âm thanh, chỉ có thể phí công nhìn hình ảnh đau lòng trước mắt. Ba người ở cách đó không xa cười cười nói nói, hoàn toàn làm như không nhìn thấy nàng. "Tiểu Bạch." Tư Đồ Ngu mỉm cười đi đến nắm tay thiếu nữ, ở trên mu bàn tay nàng hôn một cái, đưa tay nắm eo nàng, động tác thân mật. Mà sau đó, trong phòng không ngờ còn một nữ tử đi ra. Tử y nữ tử xinh đẹp vũ mị, lắc lắc thân hình như Thủy Xà đi về phía các nàng, dung mạo lười biếng, ngữ điệu cũng biếng nhác quyến rũ "E hèm, các ngươi đều ở đây a." Tử y mỹ nhân đến gần Tư Đồ Ngu, trực tiếp tiến vào nửa bên ngực khác của nàng, hai tay như Thủy Xà ôm lấy nàng, làm nũng nói "Phôi Lang." "Ngươi đã tỉnh." Tư Đồ Ngu mặc kệ nàng ôm, nhẹ nhàng vén chút tóc lộn xộn trên trán nàng, ngữ khí cưng chiều. Mỹ nhân xấu hổ mang theo oán giận liếc nàng "Còn không phải tại ngươi, tối qua nhiệt liệt như vậy, hại ta không thể rời giường." Tối hôm qua... nhiệt liệt... Sắc mặt Mộ Dung Ly Túc trắng bệch, cắn chặt môi dưới, đầu óc choáng váng... Ánh sáng nhạt xuyên qua tiến vào trong gian phòng, người trên giường ngủ say ngón tay khẽ nhúc nhích, mở choàng mắt. Mỹ nhân mặc trung y bạch sắc từ trên giường ngồi dậy, nắm lấy vạt áo trước ngực, miệng há to, thở phì phò. Thì ra là mộng... Hoàn hảo, chỉ là mộng. Tóc dài như thác nước rũ xuống trước mặt, che đi thần sắc bối rối trắng bệch trên dung nhan tuyệt mỹ. Vừa rồi ở trong mộng cái loại cảm giác tuyệt vọng bất lực vẫn còn rõ ràng như vậy, trong lòng mơ hồ đau đớn. Mộ Dung Ly Túc không hiểu sao cảm giác ủy khuất, hốc mắt nóng lên. Lúc này trời còn chưa sáng hẳn, ngoài cửa sổ là sắc lam nhạt. Ánh sáng nhàn nhạt khiến hoa văn trên cửa sổ cũng nhu hòa hơn. Người ngồi trên giường, lông mày nhăn lại, trong con ngươi nhiễm buồn nhàn nhạt.✂━━━━━━Rạng sáng ánh mặt trời xuyên qua tầng mây dày đặc, chiếu rọi vào trong tán cây rậm rạp của khu rừng. Ở một chỗ sâu trong rừng, trên mặt đất trước sơn động chiếu ra vài đạo kim quang xuyên qua cành cây thưa thớt, sơn vụ trong kim quang lập lòe, rực rỡ tươi đẹp sáng lạn. Trong động, người ngồi cả đêm chậm rãi mở to mắt, ánh sáng xuyên qua, sự vật trong động rõ ràng hơn. Trong rừng chim tước như tỉnh ngủ, bắt đầu vui sướng hót líu lo, thanh âm trong trẻo dễ nghe quẩn quanh trong núi, dẫn đến nhiều tiếng đáp lại. Đủ tiếng chim hót lần lượt vang lên, trong không khí tươi mát sau mưa lớn, khiến người ta giật mình cảm thấy như đắm mình trong xuân sớm, sinh cơ dạt dào. Tư Đồ Ngu ngẩng đầu liếc nhìn cảnh vật bên ngoài, vốn đôi mắt tĩnh mịch dần dần tỏa sáng. Tối hôm qua, nàng suy nghĩ một đêm, rốt cuộc đưa ra một quyết định khiến chính bản thân nàng cũng kinh ngạc. Nắm chặt tay, trong con ngươi phản chiếu thanh sơn lục thụ núi đồi cành lá xanh tươi lộ ra lưu luyến. Một lúc lâu sau, thu hồi ánh mắt, thần sắc trên mặt trở nên lạnh lùng. Phất tay kết một tầng kết giới dày đặc bao phủ cả sơn động. Tư Đồ Ngu ngồi xếp bằng, bắt đầu vận chuyển linh lực quanh thân. Luồng khí nóng lực từ từ chảy vào kinh mạch, chậm rãi lưu chuyển quanh thân. Tư Đồ Ngu ngưng thần khống chế năng lượng trong cơ thể, trên trán toát ra một tầng mồ hôi. Dùng Ly Hồn thuật, có thể tách linh hồn, sau đó trọng chú đúc lại. Nhưng loại pháp thuật này rất nguy hiểm, không chút cẩn thận có thể ảnh hưởng tính mạng. Rất ít người sử dụng qua, càng ít người thành công. Đã từng có rất nhiều Tu luyện giả muốn dùng loại pháp thuật này nhanh chóng thoát thai hoán cốt, muốn đi đường tắt Tu tiên, song hậu quả lại rất thê thảm. Những người kia không phải trực tiếp hồn phi phách tán, thì sau khi ly hồn không thể kịp trở về, cuối cùng không cách nào trở lại thân thể, biến thành u hồn phiêu đãng bên ngoài. Nhưng, nàng không quản được nhiều như vậy, nàng muốn thử một lần. Hai tay Tư Đồ Ngu đặt trước người, lòng bàn tay đối lập nhau lúc lên lúc xuống, chậm rãi xuất ra nội đan. Hạt châu hỏa hồng lửa đỏ dần dần xuất hiện ở giữa lòng bàn tay, tỏa ra ánh sáng màu vàng, nhiệt độ trong sơn động tăng cao, dường như ở dưới ánh mặt trời chói chang mùa hè, sợi tóc Tư Đồ Ngu mơ hồ toát ra chút yên khí khói. Trầm thấp đọc khẩu quyết, hạt châu hỏa hồng kia chậm rãi di động, lơ lửng trên đỉnh đầu nàng, hạt châu càng tỏa ra hào quang, đem nàng tiến vào trong ánh sáng vàng. Chỗ động khẩu, có một cây Dẫn thần hương thật dài toát ra khói xanh. Ly hồn một khi bắt đầu liền không thể quay đầu lại, người ngồi xếp bằng nhập định thở phào một hơi, chậm rãi nhắm mắt lại, khóe miệng cong lên nhàn nhạt. Mạc Dao, ngươi lấy toàn bộ linh hồn đúc thành một phách của ta, bây giờ ta trả lại cho ngươi, cho dù phải hao hết tu vi của ta.✂━━━━━━ Trong Tam trọng Thiên giới, trời đã sáng hẳn. Ánh mặt trời chiếu xuống, vạn vật đổi mới. Mộ Dung Ly Túc mặc tốt y phục, đi ra khỏi phòng. Đi đến phòng khách ngoài ý muốn không có nhìn thấy phu thê Hoa Nhan, chỉ có muội muội ngốc của nàng ngồi ở đó. Nàng có chút kinh ngạc, hỏi "Hoa phu nhân cùng Thần Quân còn chưa dậy sao?" Đã... rất muộn nha, bình thường lúc này, đã sớm dậy. "Thần Quân cùng Hoa phu nhân đã rời đi. Bộ dạng như đã xảy ra chuyện gì. Bọn hắn muốn ta chuyển cáo cho tỷ, nếu Tư Đồ Ngu qua mấy ngày nữa còn không nghĩ thông suốt, hiểu lầm ngươi, bọn hắn sẽ tự mình mang tên kia xách về mặc ngươi xử trí, nói tỷ đừng quá lo lắng." Hồng y xinh đẹp trả lời. Trong lòng Mộ Dung Ly Túc ấm áp, những lo lắng bởi vì cảnh trong mơ sáng nay tích lũy tiêu tán không ít, trên mặt có nụ cười thản nhiên. Mộ Dung Tương lại nằm trên mặt bàn cầm lấy chiếc đũa đâm đâm bánh ngọt trong mâm, thần tình mệt mỏi, "Tỷ, lúc nào Tư Đồ Ngu trở về a, trong phủ Tiên Quân thật buồn tẻ." Chờ ta đi rồi thì càng quạnh quẽ hơn. Nghe vậy, thần sắc Bạch y mỹ nhân khẽ biến, đi đến ngồi bên cạnh nàng, trong giọng nói có chút mất tự nhiên "Nàng... ngày mai có lẽ sẽ trở lại rồi a." "Tỷ, ta hỏi ngươi a, rốt cuộc ngươi thích là Tư Đồ Ngu hay Mạc Dao?" Mộ Dung Tương tiến đến trước mặt tỷ tỷ, hỏi cẩn thận từng chút một. Khóe miệng Mộ Dung Ly Túc cong lên, đưa tay chọt trán nàng, "Mạc Dao hắn... đã là quá khứ." Người bị chọt trán trong mắt tỏa sáng, vui vẻ ôm lấy cán tay tỷ tỷ, vui vẻ nói "Ha ha, nói như vậy tỷ đã quyết định rồi?! Ta đây yên tâm." "Vì sao nói như vậy?" "Tư Đồ Ngu người này... ở mặt tình cảm rất cố chấp, hiện tại nàng hiểu lầm ngươi, giống như ốc sên núp trong vỏ không muốn nghe ngươi giải thích, thời điểm này a, ngươi phải chủ động xuất kích, gỡ bỏ đi lớp vỏ của nàng." Vẻ mặt Mộ Dung Tương thành thật nói. Mộ Dung Ly Túc có chút buồn cười lắc đầu "- A? Ta đây phải làm thế nào mới có thể mở được lớp vỏ kia đây?" "Cái này còn không đơn giản, sắc dụ câu dẫn a! Đến lúc đó gạo nấu thành cơm xem nàng chạy đi đâu." Mộ Dung Tương nói thật tự nhiên. Mộ Dung Ly Túc nghe vậy trên mặt nóng lên, sau đó thần sắc biến đổi, trong giọng nói ý vị sâu xa "Gạo nấu thành cơm... đối với người khác có ích, nhưng cái này không thể dùng trên người ta cùng Tư Đồ Ngu." Mộ Dung Tương đương nhiên minh bạch ý của tỷ tỷ, trên mặt cứng đờ, lúng túng ho khan vài cái "Không nên nói sang chuyện khác.", "Ta có sao?!" Bạch y mỹ nhân nhíu mày. Hồng y mỹ nhân mất tự nhiên xoay mặt, thanh âm trầm muộn "Tỷ a, người ngấp nghé tên kia rất nhiều, không nên đợi đến lúc mất đi, mới hối tiếc thì không kịp a." "Những lời này, đồng dạng nói với muội." "Ha ha, ta và tỷ không giống nhau." Mộ Dung Tương vừa rồi bị tỷ tỷ giễu cợt trong lòng tức giận, bây giờ liền nắm lấy cơ hội phản kích "Ta đây phải truy thê rồi, mới không cần đợi đến lúc mất đi gì đó đâu. Tỷ nha, cũng đừng để hài tử của muội muội mình ra đời vẫn không thể gả đi được." "Muội xác định... muội là truy thê mà không phải truy phu sao?" Mộ Dung Ly Túc không cam chịu yếu thế. Lời này vừa nói ra, người bên cạnh lập tức tạc mao dựng lông, cầm lấy cánh tay nàng lắc lắc "- Tỷ, ngươi sao có thể nói như vậy!", "Được rồi được rồi..." Mộ Dung Ly Túc cười nhẹ vuốt vuốt lông nàng, sau đó nghiêm mặt nói "Muội muốn đi Thiên Cung?" "Đúng vậy a, miễn cho bị cái tên yêu Long thấy chỗ trống chui vào." Mộ Dung Tương đứng dậy vỗ vỗ ống tay áo, bộ dáng hả lòng hả dạ "Ta nghĩ qua rồi, Tiểu công chúa mặc dù có chút điêu ngoa, nhưng vẫn rất hiền lành. Lấy về Hồ Sơn giúp đỡ lão bà xử lý sự vụ lớn nhỏ cũng không tệ. Vì vậy a, ta muốn đi tìm nàng." "Muội có thể nghĩ như vậy là tốt rồi." Trong lòng Mộ Dung Ly Túc có chút vui mừng, xem ra cô muội muội của nàng rốt cuộc muốn yên ổn rồi. Nhưng còn nàng và Tư Đồ Ngu, khi nào mới có thể an định lại. Mộ Dung Tương nhìn ra tâm sự của nàng, nắm lấy bả vai nàng, hào khí nói "Tỷ, yên tâm đi, qua mấy ngày ta đêm vợ về kích thích Tư Đồ Ngu một chút, nhìn tên kia có còn theo ngươi giận dỗi nữa không?!" "Muội nha..." "Ta đi đây, để cho Cự Khuyển kia trước ở với ngươi vài ngày." "Được." Mộ Dung Ly Túc cười véo mặt muội muội mình, "Mau đi đi." "Đi đây." Mộ Dung Tương xinh đẹp cười cười, đi đến cửa xoay người liền biến mất không thấy. Bạch y mỹ nhân nhìn ngoài cửa, nụ cười trên mặt phai nhạt đi một chút. Sắc dụ câu dẫn sao... Mộ Dung Ly Túc nhớ đến tình cảnh trong mộng sáng nay, bỗng sinh ra chút tức giận, rủ mắt xuống, thấp giọng lẩm bẩm. Tư Đồ Ngu, ta hận ngươi.✂━━━━━━ Tư Đồ Ngu *゚∀゚* Hồ Ly, ngươi sao có thể nằm mộng như vậy? Mộ Dung Ly Túc [ quay mặt đi chỗ khác ҂⌣̀_⌣́ ] Bây giờ ta không muốn nói chuyện với ngươi. Tư Đồ Ngu o''o Chậc chậc, có Cẩn nhi, còn Tiểu Bạch, nhưng... Tử y kia là ai a? Mộ Dung Ly Túc [ giận dỗi ╬ Ò ‸ Ó] Ta làm sao biết ngươi ở bên ngoài chọc bao nhiêu người, ngươi còn không biết xấu hổ hỏi ta! hừ, nếu không phải ta tỉnh, không biết sau đó còn bao nhiêu người... Bạch y mỹ nhân càng nghĩ càng tức giận, mặt lạnh phất tay áo bỏ đi, lưu lại Tiên Quân sững sờ tại chỗ. Tư Đồ Ngu nháy mắt mấy cái, bỗng giương cằm, chép chép miệng ∗ɞ⌄ɞ∗ Chậc chậc, ta làm sao mộng không được cảnh tượng này a? Ai nha... cảm giác có được hậu cung a... Đột nhiên, tâm ngữ mang theo thanh âm trầm lạnh nguy hiểm của Mộ Dung Ly Túc truyền đến *'д'* Ngươi nghĩ cũng đừng nghĩ! Thân hình Tiên Quân bỗng dưng run lên, phất phơ trong gió... 彡 -_-;彡
Truyện Duyên Tới Là Lang Quân của tác giả Phong Nguyệt Bạc kể về một vị Tiên QUân tuấn mỹ cực kì, tính tình tiêu sái không kiềm chế, phong lưu phóng khoáng như gió mây, đụng phải một vị quản gia như một tăng nhân thanh tâm quả dục...Ái chà! Duyên phận thật là khéo biết bao!Tư Đồ Ngu Hồn Đạm *! Bổn tiên quân không muốn lạnh như băng, càng không cần thanh tâm quả dục, bổn tiên muốn...Mộ Dung Ly Túc cười ôn nhu ◠‿◠ Vậy người muốn cái gì hả?Tư Đồ Ngu cười bỉ ổi ¬‿¬ À, bổn tiên muốn tu thân dưỡng dung nhãn linh dị thần tiên, ma quái...Nhân vật Tư Đồ Ngu, Mộ Dung Ly Túc, Thanh Trạc, Mộ Dung Tương... * Hồn đạm có nghĩa là khốn kiếp, đây là một cách viết mới trên internet vì đọc hún dàn nó cùng âm với chữ khốn kiếp!Bên cạnh đó, bạn đừng bỏ lỡ Ám Sát Đối Tượng Là Hồ Ly hoặc Chẳng Thà Uống Chén Mạnh Bà Thang của cùng tác giả.
Duyên Tới Là Lang Quân Truyện Duyên Tới Là Lang Quân của tác giả Phong Nguyệt Bạc kể về một vị Tiên QUân tuấn mỹ cực kì, tính tình tiêu sái không kiềm chế, phong lưu phóng khoáng như gió mây, đụng phải một vị quản gia như một tăng nhân thanh tâm quả dục...Ái chà! Duyên phận thật là khéo biết bao!Tư Đồ Ngu Hồn Đạm *! Bổn tiên quân không muốn lạnh như băng, càng không cần thanh tâm quả dục, bổn tiên muốn...Mộ Dung Ly Túc cười ôn nhu ◠‿◠ Vậy người muốn cái gì hả?Tư Đồ Ngu cười bỉ ổi ¬‿¬ À, bổn tiên muốn tu thân dưỡng dung nhãn linh dị thần tiên, ma quái...Nhân vật Tư Đồ Ngu, Mộ Dung Ly Túc, Thanh Trạc, Mộ Dung Tương... * Hồn đạm có nghĩa là khốn kiếp, đây là một cách viết mới trên internet vì đọc hún dàn nó cùng âm với chữ khốn kiếp!Tác giá Phong Nguyệt Bạc
alltake-anh-sang-cua-tia download download anh-khong-thuong-em-d download ba-xa-muon-tron-toi-sao- download ban-lo-ph download ban-trai-dac-bie download bao-anh-lam-sao-khong download bao-boi-nho download bao-boi-nho-cua-tong-tai- download bao-tieu-sung-phi-gia-gia-ta-cho-nguoi-bo-vo-song-the-su download bao-tieu-sung-phi-gia-gia-ta-cho-nguoi-bo-vo-song-the-sung download bat-gia- download bi-mat-nhuoc-hoa-t download buoi-hen-cuo download cha-cua-con-toi-la-c download chao-ngay-a download chi-gai-bat-tu-cua-tokyo-reve download chi-ton-t download chien-than-bat-bai-508 download chien-xu-chi download chinh-phuc-ong-xa-lanh-lung_quay-la download chue-te-dinh-phong-nhat-dang-doc download chuyen-tinh-o-thu download co-ay-da-tr download co-gioi-be-th download co-mot-cuong-thi-tuyet-sac-noi- download co-vo-than-bi-muon-chay-dau- download co-vo-xinh-dep-cua- download cuc-cung-co-chieu-93 download cuc-pham-tha download cuc-sung-tieu-phu-dien-vien_q download cung-chieu-co-vo-quan- download cung-ngay-ly-hon-voi-dai-lao-toi-bien-nho download cuoc-song-tra-xanh-cua-thai-tu-dien-h download cuoc-song-tra-xanh-cua-thai-tu-dien-ha download cuong-phi-sung-v download dang-ghet-ta-yeu- download download de-quoc-bai download dinh-cao-phu- download doa-hong-nho download em-la-bao-boi-daddy-cung-chieu-v download he-thong-lien- download hong-tran- download hunhan-chi-can-anh-cho-la-em- download ket-hon-chop-nhoang-ong-xa-c download khi-trai-tim-bang-gia-ba download kiep-nay-chi-nguyen-ben-n download ky-chu-cua-ta-la- download ky-su-sinh-ton-o-c download lac-mat-co-dau-xung-hi download lac-mat-mot-nguoi-t download lanh-nu-thap-nhi download lien-quan-mobile-du-hanh-ath download ma-dau_qu download ma-nu-ye download mot-nua-vampire-satan-toan download nam-than-kieu-ngao-o-nha-toi-noi-yeu-em-99- download nang-dau-cuc-pha download nguoi-dau-yeu download nguoi-dau-yeu download nguoi-tinh-hac-bang-cua-anh-chang-b download nha-co-mot-tieu-hon-ma_qu download nhan-tieu-thu-em-mai-la-nguoi- download nhat-ky-lam-giau-tren-tha download nhat-ky-tim-chong-cua-me- download nhung-chang-trai-cua download nu-phu-doc-ac-muon-h download ong-bo-bim-sua-sieu-cap download ong-xa-tong-tai download phai-cau-hon-voi-bay-nam-nhan-lam-sao- download pho-ma-cung-la-ho download phuong-hoang-huyet-le_quy download quang-doi-con-lai-mot-toa- download se-co-nguoi-tot-hon-thay-anh-y download sieu-cap-cung-chie download sieu-cap-dai download ta-co-the-thang-cap-cho-tranh download ta-dao-duoc-mot-tan download ta-noan-sang-n download tam-co-cua-co-be-lo- download thai-tu-phi-nha-ta-that-hung download than-cap download than-trong-cac- download tha download the-gioi-phep-th download thu-truong-nha-quyen-the-cuoi-sung-ba download thuat-si-trong-the-gioi-ma download 1, thuc-cot-an-sung-khi-phi-chi-m download tien-lo download tieu-anh-dao-giang- download tieu-thu-phe-vat-that-yeu-nghiet download tinh-nong-k download tinh-yeu-cua-anh-toi-khong-dam-nhan download tinh-yeu-cu download tinh-yeu download tinh-yeu-khong-m download toi-bi-omega-van-nguoi-me-danh-dau_ch download toi-phai-d download toi-se-khien-anh-phai-to-tinh-vo download tong-tai-anh-qua-ba- download tro-lai-thap-nien-70-mang-theo-thanh-thi- download trong-sinh-kim-chu-lao-cong-khong-de- download trung-sinh-dan-quoc-kieu-t download truyen-choc-gian-bao-boi-ong-xa-cung-chieu-nhe-mot- download tu-chan-noi-chuyen-phiem-quan download t download tu-vo-tuong-quan-tro-thanh-hoang-hau-len-nham-kieu download tue-mo- download tuoc-dang download tuong-cong-cho-so-mong-cai download tuong-phung-co-chac-la-hanh download van-dao-long-ho download vi-tro-thanh-tom-sue-ma-phan-dau_qu download vo-ngo-ton download vo-nho-yeu-nghiet-cua-au- download vo-tan-kiem- download voi-gia-tai-bac-trieu-toi-cam-kich-ban-doan download vong-du-dai- download vong-giang-nam-nhat-lao-ong_quy download vu-thi-khuynh download xuan-phong-tram-tuy-dich-van-t download xuyen-den-80-lam- download xuyen-khong-gap-duoc-tieu- download xuyen-nhanh-nu-vuong-tr download xuyen-qua-chi-chi- download xuyen-viet-that-uy-vu-vuong-phi-co download
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để 47 Phong ấn U Minh Cốc. Chỗ sâu trong Minh giới có một cái vực sâu, ở trong không gian sâu không thấy đáy phong ấn vô số ác quỷ ngủ say. Trong thời gian dài đằng đẵng không ngừng tích lũy tử khí dày đặc khắp nơi, xen lẫn tạo thành một màu đen tĩnh mịch, ánh sáng không thể xuyên qua. Ở chỗ đó, chính là U Minh Cốc. Lối vào U Minh Cốc hiện đã bị hai tòa núi cao ngăn lại, như một cánh cửa lớn. Chỗ thạch bích giao nhau, có một khe hẹp màu đen bịt kín, dọc theo núi cao kéo dài lên, đi đến một khối đồng bài hãm sâu vào hai tòa núi, dung nhập vào bên trong màu đen vô tận. Mà khối đồng bài hoa văn phức tạp màu xanh đen, chính là cái khóa trên cửa lớn, phong ấn vực sâu U Minh. Trên bệ đá trước núi cao, nữ tử Hắc sắc phượng bào tuyệt sắc ngẩng đầu nhìn chăm chú khối đồng bài, trong con người băng lãnh bịt kín tâm tình bi thương, giống như chướng khí quấn quanh nơi này, dày nặng không thể tan. Hơn ngàn năm trước, nương của nàng, chính là liều mạng một hơi cuối cùng, hóa thân trở thành đạo phong ấn, đem những cái kia không bước vào luân hồi đã chuyển biến thành Quỷ hồn xấu khóa ở nơi này, kể cả bản thân, cùng một chỗ vĩnh viễn ở nơi tối tăm không ánh mặt trời. Từ đó về sau, Minh giới càng thêm âm lãnh, lòng của nàng, cũng càng thêm cô độc. Nếu như không có người kia, có thể sẽ không kiên trì tiếp tục được. Ánh mắt nữ tử hắc bào đang ngẩng đầu nhìn dần hạ xuống, khóe miệng cười khổ. Mọi người chỉ biết Minh Quân chưởng quản mọi việc của Âm phủ, quyết định vận mệnh sinh tử của con người, có được quyền lợi chí cao vô thượng, lại còn ý chí sắt đá, mặt lạnh vô tình. Nhưng có bao nhiêu người biết rõ, trong lòng nàng cỡ nào khát vọng cùng thân nhân, cùng người mình yêu, có thể sinh hoạt ở địa phương nắng sáng tươi đẹp, không cần phải xen vào nhiều chuyện buồn vui ly hợp của nhân gian, không cần ra vẻ lạnh lùng, không cần phải bảo trì uy nghiêm. Cỡ nào khát vọng, có thể như người khác vui cười tức giận, không có ngụy trang trói buộc, có thể trong mùa sinh cơ dạt dào rúc vào lòng người yêu, cười nhìn xuân về hoa nở. "Ta có thể an bài vận mệnh người khác, nhưng tính mạng của mình lại chạy không thoát." Ân Nguyệt thấp giọng lẩm bẩm, bên tai dường như truyền đến lời nói của mẫu thân Ta không có lựa chọn khác, bởi vì ta là Minh Quân. Gần đây Hoạt tử nhân xuất hiện, dường như biểu thị một tràng kiếp nạn khiến lòng người sinh bất an. Vận mệnh tựa hồ trải qua một vòng Luân Hồi, lại tái diễn, như vậy, nếu thật sự là lúc không thể tránh khỏi, nàng có phải hay không cũng giống như mẫu thân, vì việc nghĩa không chùn bước bỏ xuống những người nàng yêu thương... Hắc bào nữ tử chậm rãi nhắm mắt lại, một khuôn mặt tuấn mỹ mang ý cười hiện ra trong đầu, sáng rỡ động lòng người. Lần nữa mở mắt ra, trong mắt nàng đã không còn thần sắc bi thương, con ngươi đen âm u sâu không thấy đáy. Tối nay là đêm hồng nguyệt trăng đỏ, là đêm âm khí cường thịnh nhất. Ẩn ở một nơi bí mật gần đó, yêu ma quỷ hồn đêm nay rục rịch. Đây cũng là nguyên nhân nàng muốn đến đây. Mặc dù mẫu thân hóa thân phong ấn nhưng trải qua ngàn năm hắc ám ăn mòn, linh lực phong ấn dần bất ổn, còn tử khí oán hận trong vực sâu càng trở nên đáng sợ. Trước giờ Tý đêm nay, nàng phải bố trí Trấn hồn, phòng ngừa vạn nhất. Ân Nguyệt ở trên bệ đá bày trận, Phán Quan đi đến Thương Kỳ trấn ở nhân gian. Hoạt tử nhân du đãng ở nhân gian càng lúc càng nhiều, cộng với Hắc tử bệnh tràn lan mở rộng khắp nơi, địa phương ngày thường phồn hoa an bình trở nên giống như địa ngục. Người Âm phủ được phái thêm đi đối phó Hoạt tử nhân, không có thời gian bận tâm nhiều, may mắn Tiên giới cũng phái người đến nhân gian cứu chữa những phàm nhân nhiễm bệnh, tình hình tai nạn mới tạm thời giảm bớt. Nhưng, cái này vẫn còn chưa đủ. Lông mày xinh đẹp của Phán Quan nhăn lại, nàng rõ ràng, phải tìm được ngọn nguồn của Hoạt tử nhân. Mà nơi âm khí dày đặc nhất, ngoại trừ Ân Nguyệt chỉ có Âm Ti cõi âm như nàng mới cảm ứng được. Hoàng sam Phán Quan đưa mắt nhìn thung lũng tĩnh mịch phía xa, thần sắc càng ngưng trọng. Tại bên trong thung lũng, thật ra lại cất giấu giao giới giữa nhân gian cùng âm phủ, mà tại nơi giao giới với âm phủ, chính là U Minh Cốc. Chỉ mong, không giống như nàng nghĩ... Trăng tròn trên đỉnh đầu càng phát sáng chói mắt. Ánh trăng xuyên thấu tầng tầng mây mù, mơ hồ hiện ra màu đỏ, nhưng lại không thể chiếu vào trong thung lũng u ám này, chỉ có một chút màu đỏ thâm nhập vào trong. Phán Quan ngẩng đầu nhìn thứ kia ở chân trời dần dần hiện ra hình dáng đỏ, âm thầm cắn răng, tuy rằng tối nay Quảng Hàn Tiên tử ở trong nguyệt cung thi pháp trấn trụ âm khí, nhưng vẫn không thể ngăn được khí tức yêu dị phát ra kia. Xem ra phải nắm chặt thời gian. Nàng niệm phù chú, dị quang trong đôi mắt hiện lên, con ngươi đen trong nháy mắt sáng rõ hơn nhiều, có thể trông thấy rừng cây rậm rạp cao ngất xung quanh, bụi gai trải rộng, trong sương mù dày đặc âm lãnh màu trắng mơ hồ đan xen vào nhau. Nàng dọc theo đường núi quanh co đi vào trong, tìm đến ngọn nguồn tỏa ra tử khí, đi về phía gò núi ẩn núp phía sau sông Thanh Nguyên. Càng đi vào bên trong, chướng khí càng nặng. Thần sắc Phán Quan ngưng trọng, trong lòng cảm giác bất an mãnh liệt. Nhưng ngay lúc này, phía trước sương mù dần dần hiện ra một bóng đen, hướng bên này đến gần. Rất nhanh người đi đến cảnh giác thả nhẹ bước chân, ẩn nấp khí tức. Bóng đen cách đó không xa dần dần đến gần, lờ mờ là một người lưng gù, cánh tay thật dài buông thõng. Tiếp theo trong tầm mắt xuất hiện một gương mặt hư thối bị lật da, đôi mắt trắng lồi ra, hình dáng tướng mạo quỷ dị. Đây là một Hoạt tử nhân, khi còn sống hẳn là một nam tử hơn hai mươi tuổi, lúc này hắn đã hoàn toàn dị hóa, y phục bị tàn phá không chịu nổi, làn da xanh thẫm, tỏa ra mùi thịt thối tanh tưởi, cánh tay dài che phủ lông trắng, móng tay rất dài. Hoạt tử nhân cúi thấp đầu, trong cổ họng phát ra âm thanh trầm khàn khanh khách như tiếng cười, tại địa phương âm lãnh yên tĩnh đặc biệt khiến lòng người sợ hãi, Phán Quan đại nhân đã nhìn qua vô số quỷ quái mà lông tóc cũng dựng đứng, cố nén cảm giác khó chịu đứng yên tại chỗ, chờ hắn lung la lung lay đi qua bên người mới bước nhanh ly khai. Nàng có thể cảm giác được, chung quanh nơi này còn có hơn ba mươi Hoạt tử nhân hoạt động khắp nơi, mà hiện ở sau lưng nàng có hai cái đang từ từ đến gần, nếu lúc này ra tay, tất nhiên đánh rắn động cỏ, đưa tới thêm nhiều phiền toái hơn. Cẩn thận từng chút vượt qua những bóng đen du đãng trong rừng rậm, nàng đi đến một gò núi, sau gò núi chính là hồ nước nơi đầu nguồn của sông Thanh Nguyên, cũng là nơi giao giới Âm Dương. Phía dưới hồ nước ẩn giấu không gian vặn vẹo kết nối với vực sâu U Minh Cốc, bởi vì có kết giới phong tỏa, ngàn vạn năm đều luôn bình an vô sự. Nhưng lúc này nơi đây tỏa ra hắc khí không khỏi khiến người ta kinh dị. Quả nhiên, nơi này xảy ra vấn đề sao?! Sắc mặt Phán Quan ngưng tụ, thì thấy nơi đầu kia của gò núi chợt hiện ánh sáng đỏ, sinh ra dị động. Thân hình nàng lóe lên, ẩn thân tiến vào trong tán cây đại thụ dày đặc. Trên tàng cây, Phán Quan thấy rõ cảnh tượng phía trước. Chỉ thấy nơi đất trống bên hồ đứng hai bóng người. Một người trong đó thân hình cao lớn như thú vật, tóc đỏ thẫm rối tung, che lại dung mạo, quanh thân tỏa ra ma khí dù ở nơi này nàng vẫn có thể cảm giác được. Ánh mắt Phán Quan híp lại, ngưng thần nhìn tên kia hình dáng lờ mờ lộ ra khuôn mặt con người, cảm thấy có chút quen mắt. Bỗng dưng một cái tên xuất hiện trong đầu, người trên cây toàn thân chấn động. Người kia là.... Hiên Viên Đồ sao? Làm sao lại, biến thành bộ dạng này! Không để nàng suy nghĩ nhiều, nam nhân tóc đỏ bên hồ mở miệng, bắt đầu trầm thấp ngâm hát, giai điệu trầm thấp quỷ dị khiến hô hấp nàng trì trệ, một cỗ hàn khí từ lòng bàn chân bốc lên, chảy vào xương tủy. Đây là - Giác ma trận! Phán Quan một thoáng thay đổi sắc mặt. Giác ma trận chỉ có người Ma giới mới có thể khởi động, nó có thể tập trung U Minh chi khí, làm thức tỉnh yêu ma ngủ say, cho chúng năng lượng dị hóa. Uy lực to lớn đủ chống lại với Trấn hồn trận của Ân Nguyệt. Lúc này chung quanh nổi lên biến hóa. Cuồng phong gào thét, phong vân biến sắc, trên mặt hồ sông Thanh Nguyên sôi trào bong bóng bốc lên cuồn cuộn, âm thanh sóng nước cùng tiếng gió, ở Hiên Viên Đồ ngâm xướng rít gào hỗn độn chói tai. Phán Quan vội vàng vận khí ổn định tâm thần, mà trên mặt hồ, chầm chậm xuất hiện từng đạo huyết sắc. Dấu vết màu đỏ kéo dài trên mặt hồ tạo thành một vòng tròn khép kín, ngay tức khắc ở giữa ánh sáng màu đỏ sáng hơn, cường đại sát khí gào thét khuếch trương bốn phía, đánh tới trước mặt. Lúc này sắp đến giờ Tý, Hiên Viên Đồ ở chỗ này khởi động Giác ma trận, chẳng lẽ muốn mở ra cửa U Minh cốc, gọi ra Ác linh ngủ say sao?! Người ẩn núp trên tàng cây mồ hôi lạnh chảy ròng ròng. Vầng trăng trên trời phát ra ánh sáng đỏ, còn một chút thời gian nữa liền đến giờ Tý rồi, lúc đó Âm khí đại thịnh, Giác ma trận mượn lực lượng cường thịnh này, rất có thể sẽ bài trừ được phong ấn U Minh cốc. Phải ngăn cản bọn hắn lại! Phán Quan khẽ cắn môi, âm thầm suy nghĩ. Lực lượng của hai nam nhân bên hồ không thua nàng, đặc biệt là Hiên Viên Đồ, đã nhập ma, sát khí kinh người, bản thân căn bản không phải đối thủ của hắn. Nhưng... nếu không bị phát hiện, đợi đến thời khắc mấu chốt Giác ma trận khởi động, xuất kỳ bất ý hành động bất ngờ ra tay phá hư, không chừng liền có thể khiến bọn hắn thất bại trong gang tấc! Chuyện đến nước này, chỉ có thể đánh cược một lần rồi. Phán Quan chăm chỉ nhìn động tĩnh trên hồ, vận sức chờ phát động. Bóng đêm càng lúc càng dày đặc. Ánh trăng trên đỉnh đầu từng chút biến đỏ. Phán Quan ở trong cuồng phong ngưng thần lặng lẽ chờ thời cơ, cảm giác bốn phía an tĩnh lại, an tĩnh đến đáng sợ, thật giống như có một con ác quỷ từ một nơi bí mật gần đó thức dậy, chờ ngươi buông lỏng cảnh giác, liền trong lúc đó nhào lên xé nát ngươi. Bên trong yên tĩnh hoàn toàn, Phán Quan nhìn chằm chằm mặt hồ dần hình thành đồ án, cảm giác trong lòng thoáng cái bị va chạm, tiếng tim đập càng lúc càng lớn. Thừa cơ, sắp đến.... Nhưng mà tại lúc ngàn cân treo sợi tóc này, lại truyền đến tiếng thét chói tai của thiếu nữ! Sau rừng cây, một thiếu nữ thất kinh chạy về phía bên này, phía sau là mấy khuôn mặt dữ tợn của Hoạt tử nhân, bọn hắn lộ ra răng nanh sắc nhọn, trong cổ họng phát ra tiếng vang khanh khách, duỗi cánh tay dài đuổi theo sau lưng nàng không tha. Nàng là cư dân phụ cận núi, bởi vì mẫu thân đột nhiên nhiễm bệnh, mắt thấy không nhanh khỏi được, nàng biết trong rừng cây có thảo dược có thể kiềm chế phát bệnh, cho nên mới bất đắc dĩ mạo hiểm đến đây, sao ngờ lại gặp gỡ những thứ quỷ quái này, chẳng lẽ thật sự bỏ mạng thế sao? Thiếu nữ khóc thét lên. Mà người ẩn nấp trên cây sắc mặt tái nhợt, tâm tư thiên hồi bách chuyển. Nữ hài tử này nàng nhận biết, lúc trước đến nhân gian từng có duyên gặp gỡ, còn hàn huyên vài câu đấy, hôm nay... cứu hay không cứu? Nếu cứu nàng liền bị bại lộ, nếu không cứu... Dưới tàng cây, thiếu nữ chạy trốn cuối cùng bước chân rối loạn, trong lúc bối rối vấp phải tảng đá ngã xuống đất. Mắt thấy quái vật phía sau duỗi tay dài bắt đến, thiếu nữ tuyệt vọng nhắm mắt lại. Không gặp phải đau đớn như dự đoán, trong thoáng chốc có vài đạo gió lướt nhẹ qua người, mang theo hương thơm nhàn nhạt. Nàng hơi mở mắt ra, nước mắt lưng tròng bỗng trợn to. Mấy tên quái vật vừa rồi đuổi theo nàng lại chạy xa đi, trước mặt mà một nữ tử mặc y sam hoàng sắc đưa lưng về phía nàng, thân dài như ngọc. Trong gió nhẹ tràn đầy mùi hương như đã từng quen, nữ tử xoay người lại. Thật sự, là nàng! Thiếu nữ không dám tin hé miệng, đối phương lại cực nhanh cúi người đến gần, nhét một đạo phù vào ngực nàng, "Cái này có thể trị bệnh." Phán Quan nói khẽ với thiếu nữ. Động tác vừa rồi của nàng dĩ nhiên kinh động tới nam nhân bên kia. Ánh mắt Hiên Viên Đồ như chim ưng quét đến, chậm rãi nhếch môi, đưa ánh mắt liếc người bên cạnh ra ý một cái. Tiếng còi bén nhọn vang lên, trong rừng cây truyền đến động tĩnh, mấy Hoạt tử nhân lúc trước bị đánh ngã chậm rãi bò dậy, từ trong sương mù đi ra càng nhiều Hoạt tử nhân, lung la lung lay đi về phía bên này. Thiếu nữ sợ tới mức trốn phía sau lưng Phán Quan. Phán Quan nặng nề nhìn đám quỷ càng lúc càng đến gần, bỗng nhiên quay người hướng thiếu nữ đánh xuống một tầng kết giới, dùng lực đẩy ra bên ngoài. Hình tròn kết giới bao vây lấy thân thể thiếu nữ bay ra vòng vây, kết giới này có thể bảo vệ nàng đến nơi an toàn. Nhìn thấy nàng biến mất trong bóng đêm, Phán Quan như buông được gánh nặng trong lòng đồng thời ra tay đánh lui mấy tên Hoạt tử nhân tiến đến. Những Hoạt tử nhân này không cảm giác được đau, không có ý thức, chỉ là một cái xác không hồn, nhưng chính vì thế mới khó đối phó nhất. Mà nàng muốn đối phó, không chỉ vẻn vẹn những thứ này. Khóe miệng nổi lên nụ cười thê lương, đáy mắt hiện ra vẻ dứt khoát, Phán Quan cực kỳ nhanh lao khỏi vòng vây Hoạt tử nhân, phi thân hướng về phía bên hồ. Cho dù tối nay phải chết, cũng không để cho ngươi mở phong ấn! Minh giới, khí tức tĩnh mịch trong U Minh cốc bỗng phập phồng biến hóa, đồng bài trên thạch bích phát ra tiếng vang ông ông. Hắc bào nữ tử đứng yên trên đài thạch chợt mở mắt ra, dưới chân hiện ra pháp trận màu vàng. Tia sáng chói mắt từ pháp trận hình tròn bay lên, rót vào trong đồng bài. Từ vừa bắt đầu, trong U Minh Cốc đã sinh biến rồi, trong vực sâu phảng phất như có dã thú đáng sợ nào đó thức tỉnh, chướng khí trong sương mù mơ hồ truyền đến tiếng gầm nhẹ dữ dội, như đáp lại người nào đó. Lập tức sẽ đến giờ Tý rồi, chẳng lẽ thật sự có người từ bên trong cản trở sao? Ngẩng đầu nhìn về phía bầu trời đêm như màn đen, trong con ngươi tĩnh mịch của Ân Nguyệt hiện ra hàn quang, mặc niệm phù quyết, một cỗ cường đại cuồn cuộn từ trong trận tuôn ra, như một đầu Cự Long, đem hắc khí quấn quanh đồng bài tách ra, oán khí chung quanh bị áp chế xuống. Ống tay áo nữ tử trong trận bay lên như lá cờ, phất phới bay. Lại giương một tay lên, một đạo bạch quang từ vạt áo phượng bào màu đen trong nháy mắt khuếch tán ra, tiêu tan trong chướng khí dày đặc chung quanh. Rồi tại lúc này, người ngưng thần niệm quyết đột nhiên trong lòng đau xót, Ân Nguyệt giật mình, tâm tình bất an lan tràn toàn thân, nàng lập tức nhắm mắt lại, ngón tay vuốt khẽ, rồi sau đó trên tay dừng lại, trong chốc lát sắc mặt trắng bệch, lộ ra thần sắc bối rối. Nàng, xảy ra chuyện. "Như thế nào, còn có thể đứng lên sao?" Nam tử tóc đỏ bên hồ lộ ra nụ cười âm tà, cách hắn không xa, nữ tử y sam Hoàng sắc phục trên mặt đất, trên người đầy miệng vết thương, khóe miệng lưu lại vết máu đỏ tươi. Lúc này lục phủ ngũ tạng của nàng như bị đánh nát, cốt nhục trong thân thể kịch liệt đau nhức, khẽ cắn môi, ngẩng đầu nhìn nam nhân như ma quỷ kia, trong ánh mắt tràn đầy quật cường cùng khinh thường. Hiên Viên Đồ nhếch môi "Hừ, ngược lại có chút ý tứ. Nhưng, ngươi cho là chỉ bằng ngươi là có thể ngăn cản ta sao? A ha ha ha... Không tự lượng sức!" Nam nhân tóc đỏ cười như điên, chung quanh gió mạnh nổi lên, sợi tóc tung bay, lộ ra khuôn mặt ngoan lệ. Ánh trăng trên trời đã bịt kín một tầng đỏ tươi, phát ra ánh sáng rực rỡ. Người phục trên mặt đất không cam lòng khẽ cắn môi, hai tay găm thật sâu vào đất bùn. Giờ Tý... đã đến. Hiên Viên Đồ đưa tay tụ khí mang theo quang mang màu đỏ, rót vào giữa trận đồ trong hồ. "Ta ngược lại phải cảm tạ ngươi, nếu không phải ngươi đến, chúng ta sẽ không dễ dàng như vậy đánh mở được kết ấn." Giữa hồ sóng lớn cuồn cuộn, cuồng phong gào thét. Nụ cười trên mặt nam nhân càng thêm âm hiểm "Ngươi nói, nếu bây giờ ta giết người, tình nhân của ngươi có thể đuổi tới hay không?" "Hiên Viên Đồ, ngươi hèn hạ!" "Ta hèn hạ? Ha ha, những người gọi là người tốt như các ngươi có bao nhiêu quang minh lỗi lạc?" Hiên Viên Đồ tiếp tục dùng nội lực thúc giục trận pháp, trong hồ màu đỏ tươi lan tràn mở rộng, tản mát ra hắc khí càng đậm. Chỉ còn thiếu một chút nữa! Trên mặt hắn lộ ra thần sắc gần như điên cuồng, hướng giữa hồ rót thêm lực lượng, quay đầu, ra lệnh với Hắc y nam tử bên cạnh "Ảnh, động thủ!", "Vâng.", nam tử nặng nề gật đầu, xuất ra một cây sáo ngắn đặt ngang bên môi, làn điệu quỷ oán trầm thấp chảy ra, tiếng vọng trong toàn bộ thung lũng. Trong rừng, từng cái bóng đen dần dần đi ra. Những Hoạt tử nhân như nghe lời triệu hoán lung la lung lay đi tới, nhìn thấy người trên mặt đất không thể động đậy, gương mặt dữ tợn cứng ngắc lộ ra thần sắc khát máu, nhao nhao vươn tay hướng về phía nàng, trong miệng phát ra âm thanh khiến người ta sởn gai ốc. Phán Quan vừa âm thầm dùng nội lực chữa thương, vừa nhìn chằm chằm điểm đen dần dần hiện ra giữa hồ. Tiếng bước chân sau lưng càng lúc càng đến gần, Phán Quan sau lưng phát lạnh, gắt gao cắn môi dưới. Minh Minh, kiên trì, ngàn vạn lần đừng qua đây a. "Như thế nào, còn muốn trốn sao?" Hiên Viên Đồ nhìn ra mờ ám của nàng, cười lắc đầu, "Thật tiếc nuối a, ta còn muốn thưởng thức bộ dạng ngươi bị ăn tươi đấy." Vừa dứt lời, một cây kim thép bay vụt tới, xuyên qua da thịt đem tay phải của nàng ghim trên mặt đất. Phán Quan kêu lên một tiếng đau đớn, gắt gao cắn môi, bờ môi bị cắn đến chảy máu. Ngay tại lúc đó, giữa hồ điểm đen bỗng biến lớn. Làm điệu tiếng sáo khẽ oán không dứt, có một Hoạt tử nhân chạy đến sau lưng Phán Quan. Trên trán Phán Quan chảy ra một tầng mồ hôi, nàng có thể cảm giác được móng tay sắc bén kia duỗi đến sau ót, nhưng nàng không thể động đậy. Phải kết thúc rồi sao... "Giản!" Bỗng nhiên trong tai vang lên thanh âm quen thuộc. Sau lưng truyền đến thanh âm từng trận xé rách, vài đạo kình phong từ quanh thân thổi qua. Phán Quan nhắm mắt lại, không rõ giờ phút này trong lòng là mừng rỡ hay thất vọng. Kim thép trên tay đã gỡ bỏ, toàn bộ người nàng rơi vào lòng ngực quen thuộc. Mà mảnh hồ nước ánh sáng đỏ cường thịnh kia, trung tâm điểm đen biến thành vòng xoáy mang theo tử khí oán hận, từng đạo bóng đen từ trong xoáy nước bay ra. Gào thét từng trận. U Minh cốc một thoáng sơn băng địa liệt núi lỡ, đất rung, đá vụn cực lớn từ hai tòa vách núi rơi xuống, vỡ trên bệ đá, đồng bài khảm trên thân núi hào quang bỗng tối sầm lại, giống như củi lửa bị dập tắt. Lực lượng trên thân núi theo hòn đá rơi xuống, bị bao phủ trong đất đá. Trong bóng tối, sáng lên từng điểm ánh đỏ, khắp nơi đều là âm thanh gào thét khiến lòng người sợ hãi. Phong ấn đã phá. Phán Quan thân thể thoáng cái mềm nhũn, lộ ra cười khổ "Sao ngươi lại đến đây?", "Ta không đến để ngươi bị Hoạt tử nhân ăn tươi sao?!" Ân Nguyệt ôm chặt nàng rót vào linh lực, nhìn trên người nàng đầy vết thương, trong con ngươi tĩnh mịch lộ ra sát khí. "Này, ngươi là Minh Quân, sao có thể vứt bỏ Minh giới không quan tâm." "Xem như ta thất trách đi. Nhưng nếu ngươi bị đánh cho hồn phách không kiếm lại được, bảo ta phải thế nào đây?" Ân Nguyệt nâng khuôn mặt nàng lên, nhẹ nhàng giúp nàng lau đi vết máu nơi khóe miệng, nói ra lời ôn nhu lưu luyến, lại trầm giọng "Ta thà phụ thiên hạ cũng không muốn mất đi ngươi." Khuôn mặt Phán Quan vốn có chút tái nhợt khôi phục huyết sắc, nắm lấy bàn tay mềm mại phủ trên mặt, con ngươi sáng rỡ bỗng bịt kín hơi nước "Ha ha, khó có được lúc ngươi nói lời hay, ta chết cũng cam nguyện rồi." "Hừ, ha ha, đến lúc này vẫn có tâm tư liếc mắt đưa tình sao." Khí tức yêu dị phô thiên cái địa ùn ùn kéo đến quét tới, Hiên Viên Đồ đứng bên hồ nhìn màu đỏ đầy trời, màu đỏ đó chiếu rọi dữ tợn đáng sợ trên mặt hắn, hắn quay mặt lại nhìn về phía hai người, "Các ngươi nghe a, thanh âm địa ngục, nồng đậm cừu hận, ha ha, ha ha..." "Hiên Viên Đồ, đến cùng ngươi muốn thế nào?" Ân Nguyệt đỡ Phán Quan đứng lên, thần sắc lạnh như băng hỏi nam nhân đáng sợ điên cuồng trước mắt. "Nhìn không ra sao? Ta muốn thả bọn chúng ra, phóng thích linh hồn bị các ngươi vây khốn." Hiên Viên Đồ hai tay mở ra, trên mặt hồ sóng nước bốc lên, sóng hoa rơi xuống lộ ra vô số đôi mắt ác quỷ đỏ thẫm, đông nghịt trôi nổi giữa không trung, nam nhân đứng bên hồ đồng tử mở rộng, bờ môi biến thành tím đen, cười đến liều lĩnh "Ha ha ha, có nhìn thấy không, những thứ này chính là ác hồn mẫu thân ngươi năm đó hy sinh bản thân phong ấn lại, hiện tại, ta muốn dẫn bọn chúng báo thù! Ta muốn nhân gian biến thành địa ngục!" Nói xong vung tay cao lên, bóng đen trôi nổi sau lưng lập tức bay ra bốn phương tám hướng, như vô số pháo hoa nổ tung, trong khoảnh khắc kêu rên khắp nơi, nhân gian bị màu đen càng âm lãnh bao phủ lấy. "Hiên Viên Đồ ngươi là tên điên!" Phán Quan một tay che miệng vết thương ở bụng, nghiến răng nghiến lợi. "Ha ha, giữ lại chút tinh lực đi, cái này sẽ làm các ngươi bề bộn đấy." Hiên Viên Đồ tràn đầy đùa cợt nhìn Hoạt tử nhân xung quanh rục rịch lần nữa, xoay người hóa thành một đạo ánh sáng khói, "Ảnh, nơi này giao cho ngươi, ta phải đi gặp bạn hữu cũ. A, thật sự thú vị a..." Dư âm quanh quẩn trong bầu trời đêm. Hắc y nam nhân lặng im một bên dừng thổi sáo, cũng ẩn vào chỗ tối. Vô số Hoạt tử nhân vây quanh tới đây, đông nghịt như bầy nhện kiếm mồi. Phán Quan miễn cưỡng đứng thẳng người đang muốn hoạt động, đã bị người bên cạnh ôm thắt lưng kéo vào trong ngực. Ân Nguyệt trầm lạnh nhìn những tên quái vật tiến gần, giơ tay cầm thanh trường kích màu đen - Yên Dạ. Một tay nắm chặt trường kích, nữ tử tóc đen bay lên đứng trong bày xác chết, phượng bào phất phới, ánh mắt lạnh lùng quét bốn phía không giận mà uy. Những Hoạt tử nhân tiến gần bỗng dừng lại, bị uy nghiêm của nàng chấn nhiếp, trong lúc nhất thời không dám đến gần. Ân Nguyệt khóe miệng cong lên, nghiêng mặt ở trên khuôn mặt tuấn tú của người bên cạnh nhẹ nhàng hôn một cái, nhẹ nói "Có ta ở đây rồi, ngươi chỉ cần ôm chặt ta là được." Phán Quan tim đập nhanh, đáy mắt hiện lên ánh sáng. Minh Minh như vậy, thật mê người.✂━━━━━━ Phán Quan [ làm nũng o╥﹏╥o ] Minh Minh, ta sợ quỷ. Tư Đồ Ngu *'д'* Mặt than, người ta cũng sợ quỷ. Phán Quan ôm lấy Ân Nguyệt, hung dữ nói với Tiên Quân ;¬_¬ Đi đi, về nhà tìm nương tử của ngươi đi. Tư Đồ Ngu bĩu môi, bỗng nhiên có chút khó hiểu o・'з・'o Sao ngươi không gọi mặt than là 'Nguyệt Nguyệt' gì gì đó? Phán Quan thần tình trở nên mập mờ, kề sát bên tai nàng ≧≦ E hèm... bình thường ta ở trên giường hay gọi nàng như vậy... Ân Nguyệt đen mặt ᓀ ‸ ᓂThật không? Vậy sau này ngươi không cần như thế nữa.
duyên tới là lang quân