Bạn đang đọc truyện Tình Yêu Sủng Nghiện Của Tổng Giám Đốc Lâm của tác giả Diên Phương. Đôi mắt xinh đẹp của Giản Nghệ Hân khẽ mở, cô nhìn người đàn ông trước mặt, không ngờ rượu còn có cả công dụng này cơ đấy, anh chàng này đẹp trai quá đi Trang chủTổng hợp truyện Fanfic co vo bien thai jimin chapter 1 mo dau. Tổng hợp truyện Fanfic co vo bien thai jimin chapter 1 mo dau. #dammy #dongnhan #hiendai #langman #ngontinh #sung #xuyênkhông #đamm Chương 56: Chân tướng. Chương trước Chương tiếp. Phòng làm việc của phó tổng giám đốc. Huyên Huyên nhìn bức ảnh trong tay, không biết có nên đi tin tưởng hay không, trên bức ảnh là một người đàn ông đưa một đống văn kiện cho Lăng Phỉ Tuyết, nhìn qua dường như cực Âu Dương Thần - Tổng người đứng đầu mặt lạnh của tập đoàn Âu thị, từ nhỏ dại trầm mặc ít lời, có thêm năng lực hơn người trong gia đình, 22 tuổi đón nhận tập đoàn Âu thị,Lam Hân Nhi từ bé dại mập lên ở cô nhi viện, Chịu đựng sự lạnh nhạt, mà lại được Thạch Phong che chở mà vui vẻ bự lên Âu Dương Thần cực kỳ gian nan hỏi ra lời này, tuy biết rõ Tuyết Nhi khổ sở, cô để ý, nhưng, anh vẫn muốn để cho cô nhận rõ sự thật, Tuyết Nhi đau đớn sẽ do anh Âu Dương Thần an ủi. Muốn Tuyết Nhi hạnh phúc chỉ có anh có thể cho. "Ừ, Đúng vậy, anh Phi muốn đính Lâm Hiểu nghĩ người đàn ông vẫn thích người phụ nữ ôn nhu, mình nên chủ động cùng Diệp phi bồi dưỡng cảm tình, dù sao hai người đính hôn lâu như vậy còn đơn độc đi ăn cơm. "Phi" Lâm Hiểu kinh ngạc nhìn Diệp Phi đang nhìn chằm chằm thứ gì đó trên bàn, không khỏi Chương 57: Mưu mô mới. Chương trước Chương tiếp. "Cái gì, làm sao có thể?" Trước cửa sổ sát đất có một người phụ nữ dáng người cao gầy tóc quăn đang cầm điện thoại nói chuyện, chỉ thấy bên kia điện thoại nói gì đó, người phụ nữ xinh đẹp tóc quăn tức giận y6tV3. Đánh giá từ 25 lượt Danh sách chương Truyện Yêu Thích Đọc Truyện Vũ Ánh Tuyết mới 20 tuổi mà đã bị cha và mẹ kế ép gả cho người đứng đầu của nhà họ Phạm - gia tộc giàu nhất thành phố Thiên Nam. Nhưng cô gái như hoa như ngọc là Ánh Tuyết làm sao cam chịu lấy một "ông già" 50 - 60 tuổi cơ chứ? Vậy là cô đến quán bar, ra giá 100 triệu để bao 1 đêm của người đàn ông đẹp trai. Nhưng ai có thể trả lời cô rằng tại sao anh ta lại là Phạm Khởi Đình chứ? Gia chủ Phạm gia đây ư? Trời ạ, không biết cô xui xẻo hay là may mắn nữa đây. Lần đầu gặp mặt, tổng giám đốc lạnh lùng không gần phụ nữ lại giúp đỡ một cô gái xa lạ...Lần thứ hai gặp mặt, tổng giám đốc băng lãnh lại yêu cô gái xinh xắn đáng yêu đó..Couple?Hàn Ngọc Hy~ Dạ Minh ThiênPhụ _Lãnh Huyền Linh bạn thân của cô "Chị Hân Nhi, tạm biệt", nhìn vẻ mặt lưu luyến của bọn trẻ Tiểu Bàn Tiểu Tề, trong lòng Hân Nhi vẫn xúc động cùng thương cảm, Đúng vậy a, mình đã từng ở cô nhi viện này từng bước một lại một anh trai chị gái chú gì, bọn họ đều nói sẽ trở lại thăm, trên thực tế, đã đi liền đi luôn, phần lớn mọi người đều không trở về thăm bọn họ, một lần lại một lần chờ mong, cuối cùng Hân Nhi cũng đã ngồi xuống, ôm bọn họ "Tiểu Bàn Tiểu Tề, đừng buồn, tuần sau, chị Hân Nhi nhất định sẽ trở lại thăm của các em, còn mang cả bánh quy Micky nữa ...""Có thật không? Chị Hân Nhi".Nhìn ánh mắt mong đợi của Tiểu Bàn, Hân Nhi xoa mặt Tiểu Bàn, "Đương nhiên là thật, chị Hân Nhi có khi nào đã lừa gạt các em chưa".A….. giọng nói hưng phấn của bọn nhỏ làm cho Hân Nhi nở nụ cười vui vẻ, cô nói với chính mình nhất định không thể để cho bọn nhỏ thất vọng, cô không muốn chúng nó thất vọng giống mình khi còn Nhi đi trên đường phố, bất tri bất giác, đi tới một cửa tiệm, trong tủ kính bày bộ âu phục thật sự rất đẹp, cô tin mặc ở trên người Thạch Phong nhất định cực kỳ khôi ngô tuấn tú, anh Thạch Phong đi làm ở công ty mới được một thời gian, cực kỳ cố gắng, ông chủ cũng khen ngợi hắn, hắn nhất định có rất nhiều trường hợp cần phải mặc tây trang khóe léo, mà ngày mai chính là sinh nhật hắn, cắn môi dưới, cô đẩy cửa tiến vào, "Tiểu thư, cô khỏe, xin hỏi cần tôi giúp gì không? ""Xin chào, tôi muốn bộ âu phục kia" Hân Nhi chỉ vào bộ âu phục trong tủ kính kia nói."A..., được, tiểu thư, cô rất có mắt nhìn, đây là mẫu mới năm nay, cô là tặng cho bạn trai, bộ này nhất định cực kỳ thích hợp với bạn trai cô, chúc hai người hạnh phúc" nhân viên bán hàng một bên khích lệ một bên giúp Hân Nhi đóng gói, "Tiểu thư, tổng cộng hết tệ, cô quét thẻ hay dùng tiền mặt ạ?" Tuy biết cực kỳ đắt, nhưng khi nghe đến con số này Hân Nhi vẫn sợ hết hồn, đây là nửa năm tiền lương của mình, bản thân vẫn luôn tiết kiệm, vì anh Thạch Phong, cô nguyện ý, "Quét thẻ. Cám ơn."Cầm bộ âu phục đã đóng gói, tâm tình vui vẻ của Hân Nhi nói không nên lời, một chút cũng không đau lòng tiền để dành hơn nửa năm, trong đầu toàn nghĩ đến anh Thạch Phong nhìn thấy nhất định rất vui, hắn nhất định sẽ thích ….Đúng lúc này, điện thoại di động vang lên, là tin nhắn của anh Thạch Phong, bảo cô đến phòng 520 quán rượu Phú Vận, mặc dù khó hiểu vì sao anh Thạch Phong bảo cô đến quán rượu, nhưng bị quà tặng trong tay vui sướng cho nên khép nghi ngờ nhanh Hân Nhi đã đến quán rượu, vào trong thang máy lên tầng năm, cô nhìn từng con số trên cửa các phòng, nhớ đến 520, có thể anh Thạch Phong muốn cho mình một niềm vui bất ngờ chăng, rất nhanh đến phòng 520, vừa định nhấn chuông cửa, lại phát hiện cửa không khóa, chẳng lẽ anh Thạch Phong biết mình đã đến nên cố ý mở cửa trước, hắn luôn luôn săn sóc như thế, Hân Nhi thật cẩn thận đi vào, muốn dọa anh Thạch Phong một chút, nhưng mà, lại bị cảnh tượng trước mắt cho ngây ngẩn cả người, hai thân thể đang quấn quýt lấy nhau, cô chưa biết mùi đời bị dọa sợ đứng ngay tại cho, người đàn ông kia không phải ai khác, đúng là người Hân Nhi yêu 7 năm Thạch Phong, là người nói muốn cả đời chăm sóc cô, là người nói muốn cưới cô làm vợ của anh Thạch Phong, mà người phụ nữ kia là con gái của ông chủ anh Thạch Phong, cô từng thấy qua, lần đó cô đưa hộp cơm đến cho anh Thạch phục trong tay rơi xuống đất, kinh động đến hai người đang khí thế ngất trời, cô xoay người bỏ chạy, thậm chí ngay cả chất vấn cũng không có, cô lựa chọn trốn tránh, giờ phút này, thế giới sụp đổ, ở trong mắt Hân Nhi, toàn bộ thế giới chỉ có Thạch Phong, là ánh mặt trời ấm áp của cô, cô cho rằng Thạch Phong là hoàng tử tới cứu cô bé lọ lem, cô nghĩ cho dù cuộc sống không giàu có, nhưng cô vẫn là công chúa, là công chúa trong lòng bàn tay hắn, giờ phút này cô mới ý thức được cô luôn luôn chỉ là Cô bé lọ lem. . . Nhà họ Diệp"Bà Chu, thiếu gia trở về chưa?""Thưa ông chủ, thiếu gia về rồi, đang ở trong phòng" Bà Chu cung kính đáp."Đi gọi thiếu gia xuống dùng cơm""Vâng"Chỉ thấy ông cụ lại ngồi ở đại sảnh, vẻ mặt rất hiền lành, nhưng mà trong lúc mơ hồ vẫn để lộ ra một cảm giác uy nghiêm, đây chính là ông cụ nhà họ Diệp, ông cụ Diệp là người có quyền uy tuyệt đối ở nhà họ Diệp, những người khác không được phép không vâng lời, trừ đứa cháu trai, trung niên đã phải mang tang, sự ra đi của con trai và con dâu vĩnh viễn là nỗi đau trong lòng, cháu trai Diệp Phi hoàn toàn do chính tay ông nuôi lớn, đối với Diệp Phi, ông cụ đặt toàn bộ hi vọng ở trên người Diệp Phi, từ nhỏ đã yêu cầu hết sức nghiêm nghị đối với cháu trai, đứa cháu này là người thừa kế duy nhất, ông cụ chỉ muốn nhanh một chút khiến cháu trai tiếp nhận sản nghiệp, xác thực, năng lực của cháu trai là không thể nghi ngờ, nhưng cái thằng nhóc kia vì một đứa con gái đã bỏ qua công việc ở công ty để đi học y, ngay lúc đó điều này làm cho ông cụ hết sức bực mình. Mặc dù ở ngành y học cháu trai rất có thành tựu, nhưng vô luận như thế nào ông đều không đồng ý, bây giờ trở về cũng không tệ, tuy nhiên có lúc vẫn không có làm việc theo ý nguyện của ông, nhưng dù sao về nhà tiếp nhận công ty thật là tốt . Về việc kết thân với Lâm Thị cũng là bắt buộc phải làm, hừ, thằng nhóc này cũng đừng nghĩ chạy trốn tiếp. diendanlequydon"Ông nội" Diệp Phi chậm rãi đi tới phòng ăn, người giúp việc một tay giúp kéo ghế ra, Diệp Phi ngồi xuống, cứ như vậy hai ông cháu ở hai đầu bàn ăn lớn, giống như cách nhau một đại dương vậy, mỗi một lần ăn cơm cùng với ông nội chính là cách xa như vậy, ha ha, nếu như là Tuyết Nhi, cô tuyệt đối sẽ cười chuyện như vậy ăn cơm nói chuyện cũng mệt mỏi, ha ha, cô nhóc kia, không biết ở tại nước Pháp có ăn cơm thật ngon hay không, nghĩ đến Tuyết Nhi, Diệp Phi không tự chủ nhếch miệng lên, ông cụ ngồi ở đối diện, nhìn cháu trai đột nhiên bật cười, có chút ngạc nhiên, mấy năm này cũng rất ít tiếp xúc với cháu trai, vẫn ở tại nhà cũ, chỉ thỉnh thoảng đến Diệp Thị một chút mà thôi. Trong ấn tượng cháu trai rất ít cười."Chuyện gì vui đến thế cơ à" Ông cụ cũng muốn trò trò chuyện với cháu trai, nghe được ông nội đặt câu hỏi, Diệp Phi mới ý thức được mình sơ xuất, lập tức khôi phục sắc mặt, có một chút lúng túng, "Không có gì" ho nhẹ hai tiếng che giấu lúng túng, nhìn cháu trai rõ ràng không được tự nhiên, ông cụ cũng không còn hỏi cái gì nữa, ngay sau đó chuyển đề tài hỏi thăm tình hình công ty, hai ông cháu cứ như vậy câu có câu không vừa nói chuyện vừa ăn cơm."Anh à, cám ơn anh nha" Hân Nhi hướng về phía tài xế cầm hành lý giúp cô nói cảm ơn, "Không cần khách khí, ha ha" anh tài xế thật thà thấy cô gái xinh đẹp như vậy mấy việc nhỏ dĩ nhiên là vui lòng giúp. Hân Nhi lấy hành lý, nhìn cửa chính nhà họ Diệp nói "Cuối cùng cũng trở lại"Nhấn chuông cửa, bên trong người làm vườn A Mộc thấy là Hân Nhi, lập tức chạy tới vui vẻ giúp Hân Nhi cầm hành lý, " Tiểu thư Tuyết Nhi, vì sao cô trở lại, mà không có nói cho chúng tôi biết đây, chúng tôi đi đón cô nha" nói xong cầm tất cả mọi thứ trên tay Hân Nhi, còn hướng về phía cửa hô to" Bà Chu ,bà Chu, tiểu thư Tuyết Nhi trở lại""Ai nha, A Mộc ngươi đừng kích động như vậy mà, anh Phi đâu rồi, có ở nhà không?" Hân Nhi dở khóc dở cười, không ngờ A Mộc lớn như vậy còn kích động. Nhưng mà thấy phong cảnh và những người quen thuộc, Hân Nhi rất vui vẻ ."À, Cậu chủ đang dùng cơm rồi, biết cô Tuyết Nhi trở lại cậu chủ nhất định sẽ rất vui vẻ" vừa nói xong dẫn Hân Nhi vào dùng cơm với ông cụ, không thể nghi ngờ cũng mơ hồ nghe được giọng oang oang của A Mộc, "Chuyện gì mà ầm ĩ như vậy" Diệp Phi cũng có chút tò mò, tại sao hôm nay A Mộc lại không có quy củ như vậy rồi."cậu chủ, là cô Tuyết Nhi trở lại" bà Chu vui mừng hướng về phía Diệp Phi nói, người cũng chạy tới cửa, mà lúc này Diệp Phi không lo lắng đang ăn cơm với ông nội, chạy về phía cửa lớn, giống như nhìn thấy một cô nhóc tinh ranh xông lại ôm lấy mình "Anh Phi, em đã trở về, có phải rất vui mừng hay không?" Diệp Phi ôm thật chặt Hân Nhi, "Rất nhớ em, Tuyết Nhi, anh rất vui mừng" nói xong ôm Tuyết Nhi lên xoay vòng vòng ở trong sân, mọi người trong sân đều cười, trong không khí cũng vang dội tiếng cười lẻ loi của Tuyết Nhi, âm thanh kia dễ nghe như vậy, mà ông cụ ở cửa, nhìn cháu trai của mình ôm cô gái xa lạ này cười vui vẻ như vậy, có chút xúc động, nhưng ngay sau đó nghĩ đến chuyện kết thân với nhà họ Lâm, sắc mặt lập tức lạnh xuống, nặng nề ho hai tiếng, mọi người đều bị tiếng ho khan này làm cho tỉnh lại, xong rồi, ông cụ ở đây. Đương nhiên Hân Nhi cũng bị âm thanh này dọa sợ, từ trên người Diệp Phi nhìn sang, ông cụ chăm chú nhìn chằm chằm Hân Nhi, chính xác chỉ là một cô nhóc, nhưng từ xưa hồng nhan họa thủy, "Ông nội, đây là Tuyết Nhi" Diệp Phi lôi kéo Tuyết Nhi đi tới trước mặt ông cụ, "Tuyết Nhi, đây là ông nội anh." Diệp Phi cười giới thiệu với Tuyết Nhi."Ông nội, ông khỏe chứ, cháu là Tuyết Nhi" Tuyết Nhi khéo léo khẽ hành lễ với ông, "Đến thư phòng một chút" ông cụ thờ ơ đối với việc Tuyết Nhi chào hỏi, chỉ hướng Diệp Phi nói xong câu này liền xoay người đi. Chỉ để lại một mình Tuyết Nhi vô tội. Nhìn Tuyết Nhi khổ sở, Diệp Phi có chút tức giận, ông nội thật là quá đáng. Dẫn Tuyết Nhi tới tận cửa, sau khi phân phó người chăm sóc tốt cho Tuyết Nhi, liền đi tới thư phòng. Thể loại Hiện đại, sủngConvert ngocquynh520Edit tuladen – Ngọc Hân – sunnyhuynh – nhokcoicodonSố chương 130Âu Dương thần - Tổng giám đốc mặt lạnh của tập đoàn Âu thị, từ nhỏ trầm mặc ít lời, lại có năng lực hơn người, 22 tuổi tiếp nhận tập đoàn Âu thị, bằng vào thủ đoạn buôn bán phi thường đã sáng lập ra vương quốc buôn bán của chính mình, anh đẹp trai bức người, là đối tượng theo đuổi của các cô gái khắp cả nước, nhưng anh không gần gũi với bất kỳ người nào, bề ngoài lãnh khốc chỉ có tình cảm với cô, Lăng Phỉ Tuyết, cô là ánh sáng duy nhất trong anh, nhưng khi bọn họ thề non hẹn biển lại bỏ anh mà đi, về sau, trong sinh mệnh Âu Dương Thần không còn có ánh mặt trời, mãi đến khi cô xuất hiện...Lam Hân Nhi từ nhỏ lớn lên ở cô nhi viện, chịu đựng sự lạnh nhạt, nhưng được Thạch Phong che chở mà vui vẻ lớn lên, cô cho rằng Thạch Phong là hoàng tử của mình, khi cô bị ức hiếp hắn sẽ bảo vệ cô ở phía sau, lúc cô cô đơn thì làm bạn cô, lúc cô vui vẻ sẽ chia sẻ niềm vui cùng cô, cô cho rằng đời này cô nhất định sẽ gả cho hắn, làm cô dâu của hắn, nhưng mà, hiện thực lại tàn khốc, lúc đẩy cửa phòng kia ra, thấy hoàng tử trong sinh mệnh cùng cô công chúa kia hai thân thể đang quấn lấy nhau, cô biết rõ, cô chỉ là Cô bé lọ lem, lại không biết, hoàng tử chân chính đang lặng yên không một tiếng động đi về phía cô. . . .

truyen vo yeu chuyen sung cua tong giam doc